Thế nhưng một ngày nọ, vì một hiệp ước với hoàng tộc của vương quốc láng giềng Afillis, Fay bị đưa ra chiến trường, dẫn đầu viện quân. Giữa chiến trường, Fay đã chứng kiến một cảnh tượng tuyệt vọng, khi mà "Dũng giả", một tồn tại sở hữu sức mạnh sánh ngang
Chương 10 - Thành thân 10/08/2021. Chương 9 - Một thoáng tham hoan 10/08/2021. Chương 8 - Lấy thân báo đáp 10/08/2021. Chương 7 - Tỏ lòng 10/08/2021. Chương 6 - Dáng vẻ động tình của hắn 10/08/2021. Chương 5 - Cùng ngâm suối nước nóng 10/08/2021. Chương 4 - Giấc mộng lạ 10/08/2021. Chương 3
Ta Đi Qua Thiên Sơn Vạn Thủy Cũng Chỉ Để Dừng Lại Bên Cạnh Chàng. Tác giả: Mạc Kỳ Y. Thể loại: Cổ đại, Dị giới, Huyền huyễn, Kiếm Hiệp - Tiên Hiệp, Tu tiên. Số chương: 71. Lượt xem: 8791. Xem mục lục. Đọc online. Đỉnh núi Bạch Sơn nghìn năm sương mù che phủ, bao
Đọc truyện tranh Tôi Không Yêu Gái 3D Tiếng Việt bản dịch Full mới nhất, ảnh đẹp chất lượng cao, cập nhật nhanh và sớm nhất tại TruyenSieuHay.com Danh Sách Chương Tăng dần Giảm dần Post chương mới chapter 71 . chapter 70 . chapter 69 Kiếp Này Em Chính Là Nữ Hoàng chapter 15.2;
#93 Chương 102 : Tai kiếp khó thoát 24/07/2022 #94 Chương 103 : Vạn kiếp bất phục 24/07/2022 #95 Chương 104 : Huyền U Cổ Hoàng 25/07/2022 #96 Chương 105 : Hai trăm bảy 25/07/2022 #97 Chương 106 : Tiểu câm điếc 26/07/2022 #98 Chương 107 : Hứa Thanh sư đệ, có đây không 26/07/2022
46GQ. Kết quả là, Bì Bì mất ròng rã một buổi chiều cộng thêm nửa buổi tối cùng với Tiểu Cúc – người đã lo lắng gần như phát điên lùng sục xung quanh để tìm kiếm Tân Chí Cường. Trước hết hai người chạy đi hỏi tất cả những người hàng xóm trên lầu, nhưng mọi người đều tỏ ý rằng lúc đó mình đi làm không có ở nhà, chẳng ai chú ý đến hành tung của một ông già bị điên. Sau đó, họ đi lùng sục khắp các khu vực nằm trong bán kính hai cây số tính từ tòa kí túc xá. Ngay cả những cửa hàng bách hóa, nhà sách Tân Hoa và những công viên mà Tân Chí Cường thường đến ngủ lân cận cũng đều đến tìm. Cuối cùng, không còn cách nào nữa, đành phải đến đồn công an báo mất tích. Do trước đây, Tân Chí Cường thường xuyên mất tích, hồ sơ ở cục công an đã chất thành một chồng dày. Thường thì sau khi biến mất vài tuần, đến khi không chịu đói được nữa, ông ấy sẽ tự mò về nhà tìm thức ăn. Đã có tiền lệ như vậy, thế nên thái độ của phía cảnh sát đối với vụ mất tích này không mấy nhiệt tình lắm, chỉ bảo là phải chờ qua hai mươi bốn tiếng đồng hồ rồi hãy tính duy nhất Tiểu Cúc một lòng khăng khăng rằng đã có chuyện trọng đại xảy ra. Vừa trở về từ cục cảnh sát, Tiểu Cúc đã lấy ra một tấm bản đồ xe buýt, cầm bút đỏ và thước đo, đánh dấu ngang dọc hơn mười mấy cái hình vuông trên bản đồ, rồi mới xóa bớt mấy hình vuông khoanh ở những vị trí đã tìm rồi, cô kiên định nói với Bì Bì “Muộn lắm rồi, cậu về nhà trước đi. Mình tìm vài chỗ nữa, không tin là không tìm thấy ba!”Bì Bì chột dạ nhìn cô ấy, lòng muôn vàn bối rối. Nói thật với cô ấy ư, không được. Cô từng thề với Hạ Lan rằng, cô là người duy nhất ở thành phố này biết về sự tồn tại của Hồ tiên. Không nói thật với cô ấy ư, với tính tình của Tiểu Cúc, chưa đến Hoàng Hà chưa bỏ cuộc, sống phải thấy người, chết phải thấy tranh nội tâm kịch liệt một hồi, cuối cùng, không nỡ đứng nhìn cô ấy hồn bay phách lạc làm những chuyện vô ích ấy, Bì Bì đành nói “Tiểu Cúc, đừng tìm nữa.”Hiện tại, cả hai đều đã đói, trong tủ lạnh không còn gì để ăn, Tiểu Cúc lấy cánh gà kho ra, chia cho mỗi người một cái, cô ấy cầm chiếc cánh gà, cắn một miếng trước, nói “Tại sao lại không tìm nữa?”“Ba cậu… ông ấy….” Bì Bì cúi đầu, khẽ cắn cắn môi, “Đã mất rồi.”“Mất rồi?” Tiểu Cúc sửng sốt nhìn cô, lấy khăn lau miệng, “Sao mất?”Bì Bì đau khổ ôm lấy mặt “Mình xin cậu, đừng hỏi mình chi tiết… Ba cậu, ông ấy đã đi rồi.”“Đi rồi? Ý của cậu là…”“Biến mất khỏi thế giới này.”Tiểu Cúc thả chiếc cánh gà trở lại đĩa, bất chấp hai tay đầy dầu mỡ, đột nhiên ôm lấy Bì Bì “Bì Bì, cậu nói vậy là có ý gì? Lẽ nào cậu biết ba mình đang ở đâu? Cậu cố tình không cho mình biết?”Bì Bì khổ sở gật đầu “Mình thực sự không muốn đứng nhìn cậu tìm kiếm một cách vô vọng như vậy nữa…”“Được thôi, mình không tìm nữa, cậu nói cho mình biết đã xảy ra chuyện gì.” Sắc mặt Tiểu Cúc sầm xuống, tựa như đoán được điều gì, cô ấy lại nhìn cô bằng ánh mắt sáng ngời, “Đừng nói là vì cậu thấy ông ấy điên, sợ ông ấy vướng víu nên giết ông ấy rồi. Đúng vậy, ngày nào mình cũng than vãn về ông ấy, cậu cũng luôn muốn giúp mình. Thế nhưng, dù cho mình có ghét ông ấy thật, có giết cũng phải do mình tự ra tay, chưa đến lượt cậu.”Quan hệ giữa Tiểu Cúc và ba cô ấy luôn trong tình trạng căng thẳng, đánh nhau, chửi nhau, thậm chí có lúc còn nguyền rủa nhau chết sớm. Lâu rồi Bì Bì chưa trông thấy Tiểu Cúc nổi cơn phẫn nộ, nhưng cảnh cô ấy cầm ô đi đánh người khắp nơi ở thuở thiếu thời vẫn còn sống động trong trí nhớ. Lúc này đây, cô ấy hai mắt mở trừng trừng, khí thế bừng bừng, những đốm tàn nhan tựa như muốn nhảy ra khỏi da mặt. “Mình?” Bì Bì chỉ vào mũi mình, “Ra tay với ba cậu? Mình dám sao! Mình chưa kịp làm gì hết, mình còn lịch sự hỏi ông ấy có muốn ăn gì không. Sau đó ông ấy đột ngột nhảy dựng dậy bóp cổ mình, tuyên bố muốn giết mình. Khi đó Hạ Lan đang ở bên cạnh, trong lúc giận dữ, nên….”Điều này hoàn toàn đúng sự thật. Trên cổ Bì Bì vẫn còn dấu tay của ông ấy đấy. Tiểu Cúc ngơ ngác nhìn cô, nửa tin nửa ngờ, vành mắt đột nhiên rưng rưng nước mắt, cô ấy im lặng một hồi, mới khẽ nói “Các người đã chôn ông ấy ở đâu?”“…Trên sông.”Ở thành phố C chỉ có một con sông, là một con sông rộng dòng nước chảy siết, cách nơi này chỉ hai trạm thu phí Cúc trợn mắt há hốc mồm ra, tức đến độ hai tay run rẩy, một hồi lâu sau, mới cố gắng kiềm chế bản thân, nói “Cậu đi đi, tôi sẽ không báo cảnh sát.”“Tiểu Cúc, xin lỗi cậu…”Cô xiết bao muốn nói Xin lỗi cậu, việc đó không phải mình làm, mọi chuyện không như tưởng tượng của cậu đâu, nhưng lời đến miệng rồi lại không tài nào thốt ra được, đành nuốt trở vào.“Đừng nói nữa! Từ nay về sau đừng đến tìm tôi nữa.” Cô ấy đứng dậy, lạnh lùng mở cửa, “Cậu không còn là bạn của tôi.”Bì Bì cầm lấy chiếc túi của mình, chật vật lê bước ra nghe Tiểu Cúc quát lên sau lưng “Các người rất tàn nhẫn! Ông ấy chỉ là một người bệnh, không đến nỗi đáng chết. Tôi hận cậu, Quan Bì Bì!”Cánh cửa “Ầm” một tiếng, đóng còn dài, chặng đường trước mặt cũng còn nam của khu kí túc là một khu vực có địa thế bằng phẳng, hai bên đường là nghĩa địa và đồng hoang, còn có mấy nhà máy bị bỏ hoang. Không có những tòa nhà chọc trời, bầu trời sạch sẽ và gọn gàng hơn, với muôn ngàn vì sao lấp lánh, mặt trăng treo lơ lửng như một em bé đang nô đùa tắm gội giữa những rặng mây. Báo chí có đưa tin, mấy năm gần đây, hoạt động của mặt trời diễn ra với tần suất cao hơn, nguồn năng lượng giải phóng từ phản ứng của các hạt cơ bản ngày càng mạnh tạo ra hiện tượng bão từ. Các tia bức xạ trong ánh sáng mặt trời cũng ngày một nhiều, sóng ngắn truyền đi thất thường, cực quang ở Bắc Cực cũng cực kì rực rỡ. Từ trường trên trái đất bị xáo trộn, khiến cho huyết áp của cơ thể biến đổi, cộng với những cơn đau đầu và rối loạn chức năng tim chạy chầm chậm, tựa như đang buồn chân trời xa xa sáng bừng một mảng, nhưng cảnh vật xung quanh lại một màu tối đen, ngoài ánh sao trên đầu, chỉ còn con đường dài trước mặt, như thể trong đất trời không còn thứ gì khác nữa. Cô và Tiểu Cúc rất thân nhau, Bì Bì đã không biết bao lần trở về trên con đường này. Đó là một chặng đường đơn điệu, cảnh vật hai bên nhàm chán vô vị. Nhân viên bán vé xe buýt là một chú trung niên, những lúc không có việc gì làm thường cùng cô trò chuyện, còn nhớ chú ấy từng nói, rằng chú ấy rất sợ mất bát cơm này, may mà đây tuyến đi ngoại thành, chứ những tuyến trong nội thành thành phố đều đã đổi sang kiểu xe tự động không cần người bán vé. Trên xe có bảy tám hành khách, ngoài một người đang đeo tai nghe, một người đang xem báo, những người còn lại đều cúi đầu gà gật. Chỉ có người đàn ông có vẻ ngoài già dặn ngồi gần cửa lên xuống, đang nhìn cô bằng một đôi mắt phượng. Mày ngắn, miệng hô, môi bạc, trông anh ta khoảng chừng ngoài ba mươi, da anh ta trắng như bị bệnh bạch tạng. Bì Bì hung dữ trừng anh ta một cái, anh ta không thèm để ý, nhưng lại cười rất mờ ám, vẻ mặt đầy bỡn khi nào anh ta cũng là…?Bì Bì nhìn ra ngoài cửa sổ, buồn bã, đói bụng, áy náy, oan ức,… cảm xúc của cô hiện giờ như một chiếc nồi gia vị chứa trăm mùi vị hỗn tạp. Hạ Lan trở về, vốn tưởng rằng có thể cùng nhau ôn lại chuyện xưa, nhưng giờ thì nhìn xem, tình yêu đã không còn, tình bạn cũng nối bước, không bao lâu nữa, sợ rằng đến cả tính mạng cũng vỗ cánh bay. Tiểu Cúc thật đáng thương, hôn nhân bị mẹ chồng phá hỏng, vào thời khắc quan trọng thì cha già qua đời, người bạn duy nhất lại quay lưng phản bội, không biết cô ấy làm sao vượt qua được những ngày này. Bì Bì càng nghĩ lại càng thêm sầu muộn, hiểu lầm giữa cô và Tiểu Cúc xem ra đã ấn định rồi. Cái chết của Tân Chí Cường – trừ phi tận mắt trông thấy – còn không thì không thể nào giải thích rõ ràng được. Tiểu Cúc không đi báo cảnh sát đã là khoan dung độ lượng lắm rồi, thù giết cha không đội trời chung, từ rày về sau, chắc giữa hai người đã hoàn toàn cắt đứt quan hệ. Nghĩ đến đây, Bì Bì lại vừa thấy rối lòng, vừa thấy bực bội, chỉ hận một nỗi mình không thể biến thành một hồ ly biến mất vào trong không thắng kít một tiếng rồi dừng lại, vì muốn tránh mặt gã kia, Bì Bì đành xuống xe trước. Dù sao, sống ở thành phố này hai mươi mấy năm, cô biết không dưới sáu phương thức chuyển tuyến xe. Lên một chuyển xe buýt khác, lần này lái xe là một thanh niên trẻ tuổi, xe chạy rất nhanh, chưa tới hai mươi phút đã đến đường Vĩnh Tân. Bì Bì xuống xe, chỉ cần đi qua hai ngã giao nữa là đến công viên trung tâm. Qua khỏi công viên đó, cộng với một cột tín hiệu chính là phố Nhàn viên này là nơi náo nhiệt duy nhất ở đây, vào những dịp lễ tết luôn có những bữa tiệc đường phố được tổ chức. Bì Bì định đi đường tắt, liền băng qua giữa công viên. Chừng như có một bữa tiệc nào đó vừa mới tàn, rác rưởi còn vất vưởng khắp mọi nơi. Túi nhựa, vỏ lon, giấy báo, hộp cơm, chai nước… Lục Thủy Sơn Trang có thể xem là khu ở cao cấp, nhưng ý thức con người cũng chỉ đến thế mà thôi. Cô cúi xuống, nhặt một vỏ hộp cơm lên, định vứt vào thùng rác, thì trông thấy trên nắp thùng có in kí hiệu hình tam giác, ra đây là thùng rác phân loại, liền ngừng tay. Trong thùng, rác đã được bỏ vào, có thức ăn và trái cây thừa, xen lẫn cả chất thải bị người ta nôn ra nữa, tất cả trộn lại phát ra một thứ mùi thật kinh tởm. Bì Bì thở dài, ngẩng đầu tìm kiếm một chiếc thùng rác khác, liền trông thấy cách đó không xa, có người đứng xoay lưng về phía cô, tay đeo đôi găng tay cao su màu vàng, cầm một cái túi rác lớn, đang nhặt những rác còn thừa xung quanh. Cô liền chạy tới chỗ người đó, nói “Chú ơi, ở đây có một cái hộp cơm thừa…”Người đó liền đứng thẳng lưng lên, ánh sáng đèn đường soi rõ khuôn mặt người đó, Bì Bì hoảng sợ lùi ra sau một bước “Hạ Lan?”Hạ Lan Huề mở miệng chiếc túi rác ra, mặt tỉnh bơ nói “Bỏ vào đây đi.”“Anh… anh đi nhặt rác hả?” Bì Bì lắp bắp hỏi. Bì Bì biết, Hạ Lan hiên giờ không còn bị bệnh sạch sẽ như Hạ Lan trước kia nữa, nhưng không đến độ có thể động đến công việc bẩn muốn chết không thèm nhìn cô, khép miệng túi lại, đi lên trước, khom người nhặt một cái vỏ lon lên.“Ở công viên, buổi sáng có người tới nhặt rác.” Bì Bì đuổi theo anh, nói “Anh không cần phải….”Vừa nói đến nửa chừng thì đột nhiên tỉnh ngộ “Trời đất ơi! Lúc ra ngoài em quên chưa đưa cho anh chìa khóa nhà. Không phải anh không đem theo tiền đó chứ? Nhặt mấy thứ này cũng không đổi được bao nhiêu tiền đâu anh.”Trên mặt đất lại xuất hiện một vỏ hộp cơm. Hạ Lan Huề nhặt lên, mở ra nhìn, bên trong có nửa cái đùi gà, màu đen, đã bị người ta gặm mất mấy miếng. Anh lấy cái đùi gà ra, Bì Bì vội vàng ngăn anh lại “Ôi trời, đầu óc anh bị nước vô hả? Cái này mà ăn được sao? Đây là đồ ăn thừa của người khác, coi chừng có virut viêm gan đó! Với lại không biết vứt bao lâu rồi, chắc chắn là đã bị hỏng. Mau mau vứt đi!”Hạ Lan Huề nhìn cô một cái, như là chê cô nói nhiều quá. Anh tách chân gà và hộp cơm ra cho vào hai cái túi khác nhau, nói “Hộp cơm là giấy, có thể tái chế được.”Bì Bì bị anh lạnh nhạt, lại còn vì việc ác mà anh đã làm lúc chiều khiến cô và Tiểu Cúc trở mặt với nhau, trong lòng từ lâu đã sôi lửa, giờ được dịp liền phát tác ra với anh “Đừng có ở đó giả vờ nhặt rác. Làm người ta thấy tưởng rằng anh thích làm việc tốt. Chắc lúc nãy ở đây có rất nhiều người đúng không? Anh đến đây để tu luyện chứ gì?”Lúc này anh lại trả lời rất nhanh “Sao em nói ác như vậy? Chỉ là lúc nãy người ta tụ tập dựng sân khấu ca hát, đúng lúc tôi đi ngang qua đây, nên dừng lại ngồi xem một lúc.”“Đơn giản vậy thôi sao? Không tạo ra sự kiện giết người hàng loạt nào à?”“Hừm… đây là chốn công cộng, tôi luôn biết giữ mình, xin em đừng lớn tiếng như vậy.” Anh ngó chừng xung quanh, thấy không có ai, bèn thấp giọng nói tiếp, “Đương nhiên tỷ lệ sinh ở khu vực này một vài năm tới sẽ thấp hơn một chút, các em cũng tuyên truyền kế hoạch hóa gia đình mà, tôi chỉ tiện thể giúp một tay vào việc hưởng ứng chính sách của nhà nước thôi.” Nói xong, liền nở nụ cười tinh Bì dở khóc dở cười, nhất thời không biết đối đáp sao. Ánh trăng len qua khe tùng chiếu xuống, hòa với ánh đèn đường tạo thành một vầng sáng nhè nhẹ trên gương mặt anh. Cô biết anh đang trêu chọc cô, mắt anh tràn đầy vẻ tinh nghich, tim cô liền trở nên mềm mại, không kềm lòng được đưa tay chạm vào cánh tay rắn chắc của anh “Tuy rằng anh không sợ lạnh, nhưng trời lạnh như vậy mà chỉ mặc áo ngắn tay, làm sao không khiến người ta nghi ngờ được? Nói gì đến việc giữ mình.”Cô nhớ rõ là lúc ra khỏi nhà, Hạ Lan Huề mặc một chiếc áo khoác màu xám của Tu Nhàn, chiếc áo khoác đó hiện giờ đang vắt trên lưng ghế đá. Ánh trăng sáng lắm, có lẽ anh cần sự phô bày da thịt tối đa, mới hấp thu được nhiều tinh hoa của ánh trăng chăng?“Anh muốn nhặt hết tất cả rác rưởi ở đây sao?” Bì Bì đảo mắt nhìn xung quanh, thấy xa xa có tới mười mấy cái túi rác đầy, hẳn đều là thành quả của anh. Nhưng trên mặt đất vẫn còn rất bẩn, đặc biệt là trong những bồn hoa xung quanh, nơi đó chắc có nhiều người ngồi, nên vỏ lon, vỏ chai vứt ngổn ngang. “Nhiều rác thế này, sợ anh nhặt tới sáng cũng chưa nhặt hết đâu.”“Vậy thì cứ nhặt đến sáng.” Anh nhìn nhìn đồng hồ, cởi một chiếc găng tay ra, nhún vai nói, “Dù sao tôi cũng không có chỗ để về, lặn lội từ xa tới đây ăn nhờ ở đậu nhà em, lại bị em vô tình đuổi ra khỏi cửa. Thôi thôi không làm nữa, để tránh bị người ta kỳ thị chủng tộc.”Bì Bì “xí” một tiếng, mỉm cười “Kì thị chủng tộc gì chứ? Em dám sao? Tế ti đại nhân?”“Dĩ nhiên là em dám.” Hạ Lan Huề liên tục lắc đầu, làm ra vẻ như vừa chịu thiệt thòi rất lớn, “Em nói chúng ta là vợ chồng, bức ảnh đó trông thì cũng không phải giả. Năm đó sao tôi lại nhìn trúng em được nhỉ? Muốn tài không có tài, muốn mạo không có mạo, cũng chỉ có mỗi lá gan, nhưng hình như cũng chưa chạm tới, vì em vẫn sống đến giờ,… ánh mắt của tôi rốt cuộc là thế nào không biết?”“Này, ý gì đây hả? Hồ tiên ca ca, hạ thấp giá trị của em có thể nâng cao giá trị của anh sao?” Bì Bì bị anh chế nhạo, tức giận nhảy dựng lên, “Là chính anh lên trời xuống đất, đòi sống đòi chết tìm đến em, là anh không từ mọi thủ đoạn dây dưa, vô lại đòi kết hôn với em, là anh một lòng thành khẩn ba lần bốn lượt đến nhà mời mọc em…”[1][1] Nguyên văn là tam cố mao lư’ nghĩa là ba lần đến lều cỏ mời xuất phát từ điển tích Lưu Bị đích thân ba lần đến lều cỏ của Gia Cát Lượng để mời bằng được Gia CátLượng ra giúp, lần thứ ba mới gặp. Ý nói chân thành, khẩn khoản, năm lần bảy lượt mời cho che miệng cô lại “Quan Bì Bì, tôi không nói chuyện với em. Em đi cầu độc mộc của em, tôi đi đường lớn của tôi. Em trả chìa khóa cho tôi, tôi cam đoan không ai dám động đến lá gan của em, thế nào?”Mặt Bì Bì trắng không còn hột máu, cười lạnh lùng “Ầm ĩ nãy giờ, thì ra anh tìm tôi chính là vì chiếc chìa khóa đó.”Anh nhéo nhéo chiếc mũi của cô, cười nửa chính nửa tà, nói “Không vì chiếc chìa khóa đó, vậy thì vì cái gì? Chẳng lẽ vì con người em sao?”Bì Bì đẩy tay anh ra “Nếu anh không tới để tìm em, vậy em đây cũng coi như không quen biết anh. Chiếc chìa khóa này liên quan đến chuyện cơ mật vô cùng quan trọng của tộc Hồ, chỉ có Tế ti đại nhân mới có thể sử dụng. Nếu anh muốn có nó, xin trình chứng minh thân phận ra.”“Thân phận?” Anh giật mình, “Thân phận gì?”“Làm sao em biết được anh chính là Hạ Lan Huề?” Biết đâu anh là một tên lừa đảo làm phẩu thuật thẩm mĩ thay đổi dung mạo thì sao? Vậy không phải là minh châu ám đầu?”[2][2]Minh châu ám đầu ý chỉ vật tốt rơi vào tay người này quả nhiên là muốn làm khó dễ, nhưng được thốt ra từ miệng Bì Bì mà không có một chút lo sợ Lan Huề đột nhiên chộp lấy túi xách của cô, giơ lên như một chiến lợi phẩm, nói “Nếu tôi đoán không lầm, chiếc chìa khóa ở ngay trong túi xách của em.”Không ngờ động tác của anh lại nhanh như vậy, Bì Bì đưa tay giành lại, lại bị tay anh đẩy ra.“Chậc chậc, bộ chưa ai nói với em là trong mỹ phẩm có độc sao?” Anh vừa lục lọi, vừa lấy hết mấy món son môi, kem phấn, mascara trong túi ra ném hết vào thùng rác, cuối cùng cũng tìm được một xâu chìa khóa, huơ huơ trước mặt cô, “Là nó phải không?”“Sao thế được? Em thiếu thông minh vậy à? Trong thành phố nhiều trộm cắp lắm, sao em có thể tùy tiện bỏ nó trong túi xách được?” Bì Bì làm ra vẻ thờ ơ, không có gì quan trọng.“Ừ,” anh gật gù, “Tôi cũng biết là không phải, nhưng có điều cuối cùng cũng có chỗ tắm rửa rồi. Đây là chìa khóa cửa nhà đúng không, Bì Bì?”Nhân lúc anh không để ý, Bì Bì bèn thừa cơ đoạt lại, tiếc là vóc người anh rất cao, anh chỉ duỗi thẳng tay ra, thì cô đã không tài nào với Bì hét to “Hạ Lan Huề, anh ăn cướp hả?”Anh đưa cái túi rác đang cầm trong tay cho cô “Đây là túi cuối cùng, em nhặt hết tất cả số rác còn lại đi, tôi đợi em cùng về.”“Anh thích nhặt thì tự nhặt một mình đi, còn em không thích!” Bì Bì nổi giận, quăng cái túi rác xuống đất, vẫn chưa hả cơn giận, cô bèn lấy chân hung hăng đạp lên nó một đạp.“Bảo vệ môi trường là trách nhiệm của mỗi người. Em có phải là người không?”“Em…” Cô tức đến độ không thể nói nên lời, đành xách cái túi rác to tướng đó lên, bước tới trước, nhặt năm hộp cơm, một chồng giấy báo, một đống vỏ lon và mười mấy chai bia, nhồi đầy một túi, thắt miệng túi lại, rồi vứt sang một bên, “Nhặt xong rồi, anh vừa lòng chưa?”“Đúng là một cô bé biết nghe lời.” Hạ Lan Huề cười ha hả, mở nắp một chai nước trong, “Lại đây rửa tay đi.”Bì Bì đi qua, đưa tay hứng nước, rửa qua quýt vài cái, đang định lau khô, đã bị Hạ Lan Huề lật bàn tay lại, nói “Mu bàn tay thì sao? Mu bàn tay cũng phải rửa chứ. Em có biết rửa tay không?”Sợ cô rửa không sạch, Hạ Lan Huề để chai nước xuống, nghiêm túc giúp cô kì cọ, kì cọ đến từng kẽ tay, sau mới dốc hết chai nước dội lên, rồi đưa cho cô hai tờ khăn giấy để lau tay, “Ừm, đây mới gọi là sạch.”Bì Bì ngước mặt nhìn anh, ngơ ngẩn trong chốc lát, đột nhiên nhẹ nhàng nói “Muộn lắm rồi, chúng ta về nhà đi.” Ngừng lại một chút, cô cảm thấy câu này hơi thừa, chìa khóa nhà không phải đang ở trong tay anh ư. Trong nhất thời, hận cũng không phải mà yêu cũng không phải, liền cúi gằm mặt mặc lại chiếc áo khoác vắt trên ghế, rồi bưng cái bình nuôi cá thủy tinh trên đất lên nhét vào trong túi của Bì Bì “Suýt nữa thì quên mất con rùa nhỏ của tôi.”Phố Nhàn Đình còn cách đó không xa, nhưng lại nằm trên một sườn núi rất dốc. Ban ngày, Bì Bì phải theo Tiểu Cúc lặn lội ngược xuôi tìm kiếm, giờ thì mệt lữ người, vừa bước được vài bước chân đã mềm nhũn, phải bấu vào tay Hạ Lan Huề, từ từ lê từng bước về trước. Lúc qua đường cũng không thèm nhìn đèn giao thông, Bì Bì ngáp dài một cái rồi bước đại qua. “Kít” một tiếng, trước mặt có một chiếc ô tô vừa thắng lại kịp thời. Bì Bì hoảng hồn lùi về sau hai bước, người lái xe thò đầu chửi một tràng rồi đi.“Mệt à?” Hạ Lan Huề kéo tay cô Bì gật đầu.“Nào, lên đây để tôi cõng em.”Anh khom lưng xuống, để Bì Bì leo lên. Mặt cô không hiểu sao lại đỏ ửng, nhớ tới chuyện hồi ở hồ Quan Âm, lúc ấy mình đi lại bất tiện, Hạ Lan Huề cũng ôm ngang lưng dìu cô đi. Lúc đó cô rất thẹn thùng, nhưng thái độ của Hạ Lan thì vô cùng nghiêm túc. Trước mặt cô, anh không bao giờ làm những chuyện không nên làm. Mà Hạ Lan lúc này, lại giống với Gia Lân năm đó, tự nhiên thân thiết như anh trai nhà hàng xóm vậy. Cô cũng không khách sáo nữa, ngã người lên lưng anh, hai tay choàng qua ôm cổ anh. Mặt cô kề sát vào cằm anh, ngửi thấy mùi thơm của gỗ thông thoang thoảng. Nhớ lại hồi sáng, anh đã cạo râu, mùi này là mùi của nước cạo râu. Tuy nhiên, trên cơ thể anh, còn một mùi hương khác còn mê hoặc hơn, vừa đàn ông, vừa mạnh mẽ, lại hoang dã, xương cốt vừa cứng cỏi vững chãi, vừa mềm dẻo đàn hồi, nằm trên người anh mà giống như nằm trên thân báo, khiến người ta tay rịn mồ hôi, tim đập điên cuồng. Ánh mắt Bì Bì không khỏi trở nên mờ mịt, cô thủ thỉ “Hạ Lan, anh còn nhớ rõ em không?”“Không nhớ rõ.”“Vậy cũng chẳng sao.” Cô dịu dàng thế, anh cõng cô đi hết triền núi, cuối cùng đã đến số 56 phố Nhàn Đình. Vừa tới cửa, Bì Bì mở mắt ra, đột nhiên phát hiện trước cửa có một người lạ, tay xách một vali hành lý, anh ta nhìn thấy họ liền mỉm cười, trong mắt hơi có phần uể oải. Xem ra là đã chờ rất Bì trượt xuống khỏi lưng Hạ Lan. Nghe thấy anh nói với người nọ, “Chào”.“Đến lúc nào thế?” Hạ Lan bước đến vỗ vỗ vai anh ta, có vẻ rất quen thuộc.“Mới tới.” Người thanh niên đó trả là một thanh niên rất đẹp, có đầu tóc hơi xoăn, ăn mặc gọn gàng, vóc người cao ráo, có điều, đôi gò má rất cao, cằm lại càng thêm nhọn. Anh ta có một đôi môi căn đầy, đỉnh môi cao, hạt đậu tròn đầy, cánh môi hơi vễnh lên. Thoạt nhìn anh ta có vẻ trẻ tuổi hơn Hạ Lan, tối đa chỉ chừng hai mươi.“Chúng ta có khách,” Hạ Lan Huề nói, “Giới thiệu với em, đây là Kim Địch, bạn tôi.”“Chào anh, tôi là Quan Bì Bì.” Cô bước tới đưa tay đó lễ phép tao nhã nắm lấy tay cô, ánh mắt sâu xa thần bí “Chào cô. Tôi nghĩ, ở đây có lẽ không chỉ có một vị khách.”Ánh mắt anh ta khẽ hướng về phía khu vực khuất trong bóng tối ngoài Bì vẫn chưa hiểu, nhưng tim đột ngột lệch nhịp, hốt hoảng quay đầu. Trong bóng đêm có tiếng bước chân sột soạt. Ngay sau đó, mọi thứ liền trở nên yên một người từ dưới bóng cây chầm chậm bước ra. Trong tay anh ta có một khẩu súng, “Cụp”, một tiếng, chốt an toàn đã mở, họng súng nhắm thẳng vào Hạ Lan Huề.
[Sen] Đây là hố của lính mới nhà mình, bạn này chăm hơn ta với Đường mỡ nhiều nên mọi người ủng hộ tinh thần bạn í mau ra chương mới nhen *bắn tim*. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ! ❤ Edit Syn Chương 21 Bì Bì ngẩn người trong đáy giếng cả buổi, đầu óc rối loạn không thể nghĩ ngợi được gì, đợi tới khi bụng đói cồn cào ầm ĩ thì trời đã là hoàng hôn. Cô ngẩng đầu nhìn trời, nắng dần tắt, những đám mây hồng bồng bềnh trôi, che khuất mặt trời chiều, dự báo không lâu sau nhất định sẽ có mưa, cổ họng Bì Bì đã khát khô. Cũng may đáy giếng rất quen thuộc, trước đây cô từng ở chung với Hạ Lan, phơi ánh trăng, chữa thương đều ở trong này, tuy thời gian không nhiều nhưng cảnh vật và cơ quan bên trong cô nắm khá rõ. Lúc Hạ Lan bị thương hôn mê cô đã nhiều lần đi vào đường hầm để đưa thức ăn. Cho nên khi Hạ Lan Huề vừa đi cô liền khởi động cơ quan. Mở cửa, đi vào đường hầm, ngoặc vài lần, dẫn thẳng đến căn phòng ngủ tối đen, nhưng bây giờ cô có ấn bao nhiêu lần thì cánh cửa vẫn không mở ra, phía bên kia cánh cửa đã bị khóa. Tế Ti đại nhân đã quen sống trong bóng tối, nên ở đây không lắp đèn. Bì Bì đi lại trong đường hầm, lần mò trong bóng tối so với lúc trước cầm đèn pin đi, có khác biệt rất lớn. Bì Bì xem quá nhiều phim ma, cả đoạn đường chỉ nghe thấy tiếng bước chân của mình, luôn cảm thấy có cái gì đó theo dõi. Cứ như vậy, cô sởn tóc gáy chạy qua chạy lại, thử nhiều cách cũng không thể đem cánh cửa sắt dày mở ra, tâm trạng cô lập tức nôn nóng chạy về đáy giếng. Đáy giếng cũng là một màu đen, nhưng còn có chút tia sáng yếu ớt rọi vào. Chẳng lẽ Hạ Lan Huề thật sự muốn cô đói mà chết? Bì Bì không nghĩ Hạ Lan Huề sẽ làm thật. Có thể anh chỉ cảnh cáo hù dọa cô mà thôi, nhưng thời gian trôi qua như vậy chẳng phải anh ta nên xuất hiện rồi sao? Cô thà tin đây là một trò đùa dai của Tế Ti đại nhân. Nếu anh cần mật mã đến như vậy thì phải sẽ để cho cô một mạng. Bì Bì ôm suy nghĩ như thế tiếp tục chờ đợi. Bầu trời cứ dần dần tối. Bì Bì nằm dựa trên ghế, cũng không biết qua bao lâu, trên đỉnh đầu truyền đến tiếng bước chân. Hạ Lan Huề cúi đầu nhìn xuống nói “Bì Bì, đã viết mật mã xong chưa?” “Anh đi chết đi!” Bì Bì giận dữ hét lên. Cô cho rằng Hạ Lan Huề xuất hiện ở đây cho dù không có mật mã thì cũng cho cô cơm hay nước gì đó. Nào biết ở phía trên đã không còn người ở đó. “Đến một trái táo cũng không để lại sao?” Bì Bì nhìn trời quát “Hạ Lan Huề, nếu tôi có thể đi ra khỏi đây, tuyệt đối sẽ không tha cho anh! Có giỏi đừng chạy, xuống đây, tôi liều mạng với anh!” . Ong ong ong, âm thanh của Bì Bì vang vọng trong miệng giếng, màng nhĩ muốn thủng, phổi cũng muốn nổ tung. Cô la lên nữa ngày, không có người đáp, trái lại bên ngoài truyền đến tiếng gió thổi ào ào, làm ban đêm dưới đáy giếng trở nên càng lạnh đến buốt người. Bị giam từ buổi sáng đến giờ, Bì Bì chỉ mặc một bộ đồ mỏng, cả người bị run lên vì lạnh. Ở thành phố C , mùa đông nhiệt độ bên ngoài rất lạnh, ở ngoài vườn hoa đã kết một tầng băng mỏng, Bì Bì tìm khiến bên trong đáy giếng chỉ có duy nhất chiếc khăn tắm màu trắng, cũng không biết để lại lúc nào, rớt ở dưới đất dính đầy bụi, đã biến thành màu đen. Cô bất chấp tất cả khoác lên người, từng bước tiến vào đường hầm. Căn hầm trong lòng đất, nhiệt độ cao hơn so với bên ngoài một chút, nhưng vẫn rất lạnh khiến hàm răng cô va chạm khanh khách. Xem ra lần này Hạ Lan Huề không phải muốn cô chết vì đói, chết vì khát, mà rõ ràng là muốn cô bị đông lạnh chết nha! Bì Bì thê lương nghĩ, xuống xe lửa, ngày hôm đó cô cùng Hạ Lan Huề gặp nhau ở thành phố C , thái độ của anh với cô rất tốt, ít nhất vẫn coi như là khách khí. Giúp cô sửa vòi nước, ngủ cùng giường với cô, giúp cô giải quyết kẻ bắt nạt mình, thấy cô đi mệt cũng có thể cõng. Mặc dù chuyện trước kia không nhớ rõ, nhưng đối với cô vẫn rất quan tâm. Thẳng đến ngày thứ ba, Bì Bì từ sớm đã hoài nghi thân phận của anh, tuyên bố chỉ có thể giao chìa khóa cho Quan Hạt, cũng muốn anh chuyển ra sân vắng phía sau, thì thái độ của Hạ Lan Huề thay đổi 180 độ. Anh đến thành phố C chắc chắn vì chìa khóa và mật mã, trước kia tính toán lừa cô, nhưng bị Quan Hạt đánh lén, lại xuất hiện thêm Hoạn Linh Sư làm anh nôn nóng, thế là thay đổi chiến lược, bắt đầu dùng biện pháp mạnh. Hạ Lan Huề đến thành phố C không phải vì cô, càng không quan tâm đến cô, nếu không lấy được mật mã, có thể dùng thủ đoạn tàn nhẫn… thậm chí giết chết cô!!! Bì bì muốn vứt bỏ ảo tưởng, chấp nhận hiện thực Nếu Hạ Lan Huề giống như Hạ Lan Tĩnh Đình trước đây, như vậy cô sẽ bất chấp anh dù anh có yêu cô hay không, cô vẫn không kiềm chế được mà yêu anh, cô muốn ở bên anh, giúp đỡ anh cho dù đánh đổi bằng cả tính mạng. Nhưng nếu Hạ Lan Huề này là giả, như vậy lại có vấn đề lớn! Hạ Lan Tĩnh Đình thực đang ở đâu ? Phải chăng là bị nhốt? Có gặp nguy hiểm hay không? Thiên Hoa trước giờ vẫn kề bên anh tại sao lại mất tích? Người của hồ tộc tại sao lại không phát hiện? Tất cả chỉ có thể giải đáp từ anh? Bì Bì tuyệt đối không để Tế Ti giả lợi dụng tình cảm của cô để thực hiện mục đích mờ ám, cuối cùng làm tổn thương đến Hạ Lan Tĩnh Đình đoạt mất quyền lực. Càng không thể để hồ tộc sinh ra một bạo quân mà chính cô lại là người đồng lõa. Nghĩ tới đây, Bì Bì cảm thấy trách nhiệm của mình thật nặng nề, cô không thể giống như Từ Hi thái hậu năm đó chết không minh bạch, phải vừa chạy trốn vừa tra chân tướng. Mà trên người cô từ trên xuống dưới chỉ có “kính chiếu yêu”, không thể ăn, càng không thể uống… Suy nghĩ về quá khứ cả tiếng đồng hồ, nửa đêm Bì Bì đói đến mềm nhũn cả chân. Nếu là trước kia, gặp phải tình huống như vậy cô nhiều lắm chỉ ai oán cảm thán cho qua thời gian, nhưng từ khi bôn ba, không ai ở sau lo lắng, không chăm sóc tốt cho mình. Mà vừa bệnh nặng mấy ngày, cô cơ hồ còn chưa có gì vào bụng. Ăn bánh bao Chung Nghi làm tuy hơi no, lại vì phát hỏa một trận mà tiêu hao hết. Bữa trưa rất phong phú nhưng lại bị Thiên Nhị làm ầm ĩ cũng không ăn đàng hoàng…như vậy có thể thấy cơ thể cô không phải là đói bình thường đâu. Bì Bì hết nhìn đông rồi lại nhìn tây suy nghĩ cách ra khỏi đáy giếng, đột nhiên bên trong đường hầm xuất hiện vài tia sáng. Trong không trung, có một vật nhỏ bay lơ lững phát ra ánh sáng lam yếu ớt, đầu to tròn mình nhỏ. Dường như bị hô hấp của Bì Bì hấp dẫn, vật nhỏ bay càng gần, bay tới chóp mũi của Bì Bì, nhẹ nhàng di chuyển tới trước mắt của cô. Bì Bì nhìn vật nhỏ không chớp mắt, lúc mới đầu cô tưởng là đom đóm, như nhìn kĩ lại vật nhỏ trước mắt này cơ hồ trong suốt, cái đầu nho nhỏ, ở xung quanh có vài cái xúc tua phát ra ánh sáng kì lạ. Chung quanh miệng có một đám tơ nhỏ tua tủa , trên không trung hợp lại, theo không khí lưu động. Đây không phải là con sứa sao? Mặc dù hình dáng không giống với con sứa mà Hạ Lan Huề nuôi trong hồ, nhưng lại cùng một kiểu chuyển động. Hình dáng xòe ô đầu nhìn chung, đối với cô mà nói đều là sứa. Sứa không phải là sinh vật sống ở biển sao? Dù không sống ở biển đi nữa, cũng tuyệt đối không bay bay ở trên trời như thế này được, trời a!!!! Bì Bì không kiềm được đụng vô vật nhỏ một cái, không có bất cứ cảm giác gì của vật sống, cứ như là ảo ảnh, nhưng sau khi cô đụng nhẹ nó lại nhẹ nhàng văng ra. Cô thổi mấy con sứa kia một hơi, nó chuyển động dọc theo hơi thở của cô đến trong giếng, dần dần bay lên cao, rồi bỗng nhiên biến mất. Nói vật nhỏ có hình dáng, nhưng lại không thể sờ được, nói nó vô hình, thổi khí lại chạy mất, Bì Bì ngơ ngác nghĩ, nhất định là do cô đói quá sinh ra ảo giác . Thời gian lại trôi qua không biết bao lâu, trên đỉnh đầu dần lộ ra tia nắng mặt trời, Bì Bì đã đói bụng muốn ngất đi, càng sốt ruột muốn phải thoát ra khỏi đây. Cách duy nhất là phải đi theo đường hầm tìm lối ra. Tục ngữ có câu “thỏ khôn có ba hang”, đây là chỗ lánh nạn của hạ lan nhất định phải có lối ra khác. Hạ Lan trước đây chưa từng nói đến chỗ này, ở đây lại lắm lối ngõ ngoặc, lối ra nằm ở đâu đây? Bì Bì ngồi không yên, cố lấy can đảm đi vào bên trong đường hầm, lần theo đường mòn trong trí nhớ. Bên trong đường hầm có chút ẩm ướt lại rõ ràng có tiếng nước nhỏ giọt. Tiếp tục đi vài chục bước, mò mẫn theo dọc theo vách đá , phía trên có một vật tròn tròn, Bì Bì cầm lên nhờ vào xúc giác phán đoán hẳn là ốc sên, trong lòng không khỏi vui vẻ. Vội vã chạy về đáy giếng coi quả nhiên là ốc sên. Trên tivi nói, ốc sên này giống lòng trắng trứng lại ít mỡ là món ăn yêu thích của người Pháp, một năm ước tính khoảng 6 triệu con ốc bị ăn. Con ốc sên này mặc dù không phải hàng của pháp nhưng vẫn có thể ăn được đi…Bì Bì sớm đã đói đến không chịu nổi, liền dùng chân ghế phá vỏ ốc, cũng không để ý bẩn hay không, gỡ kẹp tâm trên đầu xuống, lôi ốc sên ra khỏi vỏ rồi ăn… Bì Bì nghĩ thầm, con ốc sên này nếu có thêm chút tỏi hành khẳng định sẽ rất thơm đi! Bên trong miệng bì bì bây giờ chính là vị bùn và đất, còn bị dính vào răng. Ăn xong ốc sên không thấy no mà ngược lại còn đói hơn. Cô lập tức gạt bỏ sự sợ hãi bóng tối, lần mò vách đá vào trong đường hầm một vòng, cũng chỉ thấy được ba con ốc, phá vỏ lấy thịt cũng chưa đến một thìa, nhưng đành tạm chấp nhận ăn sạch . Bụng trước giờ vẫn than thở không ngừng, cuối cùng cũng chịu lắng xuống…ít ra cũng không vang dội như lúc trước. Bì Bì cảm giác có tí lực, bắt đầu tìm lối thoát ra ngoài. Xung quanh toàn bóng đêm, sờ soạng qua lại cuối cùng cũng tìm thấy điểm khác thường. Cẩn thận sờ quả nhiên vách tường ở trên đầu có một cái lỗ nhỏ thụt sâu vào, cô với ngón tay dùng sức ấn một cái, “lộp bộp”, cơ quan mở ra. Bì Bì dùng sức đẩy không được, liền kéo trở về, cửa mở, một cơn gió to đẩy vào, thiếu chút nữa đem Bì Bì thổi bay lên trời. Cô gắt gao ôm lấy cánh cửa, sau một lúc lâu mới thò đầu ra dò xét. Nói là một cánh cửa, không bằng nói rằng là cửa tử. Bên ngoài chính là vách núi, vách tường đá thẳng tắp, ở giữa vách đá có một vài cây thông. Đối với hạ lan mà nói khoảng cách như vậy rất gần nhưng còn đối với Bì Bì, rất mạo hiểm, nếu nhảy xuống 99% sẽ ngã chết. Bì Bì ngồi bệt xuống ôm đầu thiếu chút nữa phát điên. Cách cửa này đối với hồ tộc đương nhiên là đơn giản. Phía dưới vách núi có rất nhiều cây, bọn họ có thể như khỉ mà leo cây, từ nơi này nhảy xuống nhanh gọn. Nhưng mà Bì Bì không thể. Nếu có thể quay ngược thời gian, Bì Bì muốn từ người biến thành khỉ. Không thể như vậy được! Bì Bì không bỏ cuộc, cô lấy lại tinh thần quan sát bốn phía, lần này cô phát hiện, phía dưới chân cô chừng nửa mét có một vách đá vươn ra ngoài. Ở giữa vách đá có một tổ chim cũ, bên trong có hai quả trứng và một con chim diều hâu không nhúc nhích. Bì Bì hoảng sợ, cô sợ bị diều hâu tập kích, vội vàng đóng cửa lại, nghĩ nghĩ, lại mở hé cửa ra. Con chim diều hâu kia dường như đã chết từ lâu, bì bì lấy một nhánh cây bên cạnh đâm con chim nửa ngày mà không có động tĩnh. Cô liền nhanh tay lấy hai quả trứng chim đem vào trong đường hầm. Gõ nhẹ vào quả trứng, bên trong là một con chim con đã chết, mắc chưa mở, trên người cũng không có một cọng lông. Bì Bì lại đập một quả trứng khác, cô hoàn toàn thất vọng, quả trứng này cũng giống như vậy. Xem ra diều hâu mẹ gặp phải kẻ địch hoặc bị thợ săn bắn bị thương, nỗ lực bay về tổ, không kịp ấp trứng đã chết đi. Đây là núi cao, gió lớn xác của chim mẹ chưa kịp phân huỷ đã bị gió núi hong khô. Bì bì vừa ăn bốn con ốc sên, dạ dày như động cơ vừa mới khởi động, thực quản run rẩy, bụng gầm thét, Bì Bì nhắm mắt lại, lạy lạy với con chim chết “Hâu huynh, xin đắc tội!” cô đem chim non bỏ vào miệng, nhai vài cái liền nuốt xuống. Thứ nhất, mùi vị thật sự khó nuốt, thứ hai, do nhịn đói lâu ngày dạ dày không thích ứng được …toàn bộ đều nôn ra. Bì Bì thiếu chút nữa khóc, chim không ăn được thì thôi, ngay cả bốn con ốc sên trân quý cũng ói ra. Dù sao cô cũng là động vật đã tiến hoá nha, ăn tươi nuốt sống không phải sở trường của cô. Xem ra phải ăn chín, Bì Bì nghĩ nghĩ, liền ra bên ngoài nhặt một tảng đá, lại bẻ một cành cây khô, cỏ khô mang về, cô lấy đá đánh lên vách đá nửa ngày, rốt cuộc lửa cũng cháy lên đám lá khô. Bì Bì đem con chim khô còn lại nướng, con chim kia cũng chẳng có thịt gì, nướng chính xong Bì Bì cầm trong tay từ từ xé ăn hết. Một miếng xuống bụng không còn mùi vị, cô đem luôn xác chim mẹ lên. Con chim mẹ nhìn qua khá lớn, cô muốn ăn, ăn xong nhất định no, chỉ không ngờ diều hâu tuy lớn nhưng chỉ toàn lông, nhổ lông lấy nội tạng, chỗ có thể ăn được không còn bao nhiêu. Thịt chim vốn đã bị gió thổi khô từ lâu, lại bị nướng chín càng ngày càng cứng như đá, cô giống như đang gặm khúc gỗ. Bì Bì dùng sức xé nhỏ miếng thịt, miễn cưỡng nuốt xuống, hi vọng dạ dày cường đại của cô có thể tiêu hóa. Ăn hết mấy thứ vào bụng, Bì Bì rốt cuộc cũng cảm thấy khỏe hơn, nhưng miệng lại rất khát. Mười mấy tiếng đồng hồ liên tục không có giọt nước nào vào bụng, bốn con ốc sên vừa rồi vốn có tí nước cũng đã bị nôn ra. Qua vài tiếng đồng hồ nữa, cô liền rơi vào trạng thái mất nước nghiêm trọng, đến lúc đó mọi thứ sẽ thật sự chấm hết. Cô quan sát địa hình lại một lần nữa rồi đưa ra một kết luận “Đi xuống dưới chính là chết, bò lên thì may ra mới có khả năng sống sót”. Đáy giếng cách đỉnh núi chỉ có khoảng mười mét. Phía trên tuy rằng có vách núi nhô ra nhưng lại chằng chịt không đồng đều, không phải là khó leo, nhưng vấn đề là treo mình giữa trời, nhìn xuống vực thẳm, thêm gió núi mênh mông cuồn cuộn, băng tuyết trơn, một cái sảy chân liền thành “thiên cổ”, tâm lý sợ hãi là vấn đề lớn nhất. Tiểu Cúc thích võ thuật, thích đấm bốc, thích tất cả trò chơi vận động, từng là một tay leo núi cừ khôi. Lúc rảnh, Bì Bì cũng cùng nàng đi chơi. Có lẽ là trong Bì Bì có DNA tướng quân của Tuệ Nhan, từ nhỏ cô đã biết leo cây, leo tường rất giỏi, rất nhiều người cảm thấy leo núi rất khó học, còn cô càng leo càng cảm thấy dễ dàng. Nghĩ tới đây, cô đột nhiên nhớ tới cái ghế dựa ở đáy giếng làm bằng dây thừng. Cô liền quay trở lại mở cái ghế dựa lấy dây thừng, đem luôn cả cái khung sắt đến cửa đường hầm. Đem một đầu dây buộc vào eo mình, một đầu còn lại buộc vào khung sắt ghế dựa. Bì Bì thử một chút, dù là dây thừng hay khung sắt vẫn còn chắc chắn, chỗ cửa nhỏ hẹp lại có khung sắt giữ. Có tầng này bảo vệ dù lúc leo lên có sẩy chân ngã xuống, cũng sẽ không rớt xuống vực thẳm, nếu may mắn còn có thể bò lên lại đường hầm… Làm xong hết tất cả, có lẽ là vừa mới ăn “thịt khô nướng”, cổ họng Bì Bì sắp bốc khói. Không thể chần chờ nữa, cô liền lập tức chà xát hai tay, lau cát đất dính vào phòng trượt, cởi giầy thể thao, cắn răng, mở cử chui ra ngoài, hai chân đứng gần tổ chim diều hâu, ngửa đầu nhìn bốn phía vách núi, tìm đường leo lên, nơi nào bắt đầu leo, để chân vào đâu, hướng đông hay là hướng tây, trong lòng vừa hạ quyết định, hai tay cô đặt trên vách đá, hai chân dùng sức nhún một cái, thân thể kề sát với vách đá liền bắt đầu bò lên. Gió núi rất mạnh, thổi “vù vù” bên tai, Bì Bì bò mấy bước coi như quen tay, nhưng không dám nhìn xuống, đang tính nghỉ ngơi, thình lình bên cạnh xuất hiện một đám hắc điểu hướng về chỗ cô xông đến, chính là linh tước Hoạn Linh Sư , lòng Bì Bì hoảng hốt tay vừa trượt, “a nha” một tiếng, rớt xuống. May mà bị dây thừng giữ lại, đám chim kia hướng lại chỗ cô đuổi theo, nhắm vào mắt cô mổ xuống. Bì Bì vội vàng ôm lấy đầu, lấy ra “kính chiếu yêu” nhắm ngay đám chim kia chiếu “xuy” một tiếng đám chim bị chiếu kia lập tức biến mất. Còn đám chim không bị chiếu đến vẫn hướng chỗ cô vọt tới, tay trái Bì Bì chuyển gương sang tay phải chiếu vào đám chim tiêu diệt hết từng đàn, vội vàng cầm lấy dây thừng bò lên. Không có vách đá đặt chân, Bì Bì chỉ có thể làm như hồi bé, treo lơ lửng dùng sức hai tay nắm dây thừng bò lên. Hai tay bị dây thừng chà sát, rất nhanh liền chảy máu, Bì Bì cắn chặt răng. Lúc lên tới nơi hai tay đã nhễ nhại máu tươi. Cô lại một lần nữa trèo lên, cô rất sợ gặp phải đám linh tước đó nữa, cô đẩy nhanh tốc độ, mắt sắp thấy đến đỉnh núi, bên hông bỗng nhiên căng thẳng, dây thừng không đủ dài, mà đỉnh núi lại có khối đá to nhô ra, tăng lên độ khó. Bì Bì bắt buộc phải bỏ dây thừng ra, nhìn hướng tảng đá xem xét chỗ để chân tay, dùng sức trèo lên. Trước mắt cách đỉnh núi chỉ còn lại vài bước, hai chân Bì Bì đột nhiên bị trượt, chỉ còn lại hai tay đang bám trên vách đá. Nhìn xuống chỗ để chân vừa rồi, trên vách đá kết băng bóng loáng. Bì Bì đang mang vớ căn bản là không thể nào đặt chân lên được. Bì Bì cứ như vậy treo giữa không trung vài giây, trong lòng sinh ra vài tia tuyệt vọng và khủng hoảng…..chẳng lẽ hôm nay liền bỏ mạng như thế này? Ngẩng đầu lên xem xét, bên tay trái có chỗ vững, chỉ cần tay phải bắt được chỗ đó, đem thân thể nghiêng lên nửa mét , là có thể đứng chân trái ở vách đá. Nhưng nếu không đủ lực thả, tay phải không chuyển sang được…vậy thì ngã xuống là chắc chắn. Bì Bì đã không còn sự lựa chọn, lập tức hít một hơi, hai mắt trợn tròn, cánh tay hơi cong dùng sức, cánh tay phải đưa lên vững vàng bám vào vách đá! Chân trái liền lúc đó theo đà liền một cái đạp lên. Thành công!!! Đứng ở đỉnh núi ngắm cảnh cảm giác thật là tốt!!! Nhưng mà, bất quá cô lại gặp được Tế Ti đại nhân. Tế Ti đại nhân dường như đã đợi đây rất lâu, Bì Bì bò lên đi tới trước mặt anh, Tế Ti đại nhân khóe miệng động một cái, không biết là khóc, hay cười, hẳn là cười chế nhạo, anh nhàn nhạt đưa cho cô chai nước khoáng “Bì Bì, tôi bắt đầu có chút thích cô rồi đấy.”
Tác giả Thi Định NhuThể loại Ngôn Tình, Huyền HuyễnTruyện Vạn Kiếp Yêu Em 2 là một truyện mới tiếp nối với phần 1 của truyện trước, tiếp theo truyện Cuộc Gặp Gỡ Kì Lạ Vạn Kiếp Yêu Em truyện hứa hẹn những tình huống bất ngờ, những tình huống khiến bạn đọc không thể không bị cuốn vào. Truyện tình mới của tác giả Thi Định Nhu gửi đến bạn đọc câu chuyện tình yêu đầy mật ngọt nhưng mang theo chút nhớ nhung, chút phảng phất lo lắng, chút đọng chút lay động...Khi một người đàn ông nói chuyện với phụ nữ mà nhắc đến hoa, hầu hết là có ý tán tỉnh. Trong lòng Bì Bì thì đã tràn trề hứng thú. Khiến cô không kìm được, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt anh, nhìn anh một cách tham lam. Là anh, chính là anh, là Hạ Lan của cô, là Hạ Lan si tình, Hạ Lan lạnh lùng kiêu ngạo, Hạ Lan thần thái sáng ngời, Hạ Lan mãi mãi thanh xuân của cô. May mà khuôn mặt này lúc nào cũng đeo kính, nếu không sẽ thu hút biết bao nhiêu sự chú ý chứ!Anh đưa ra câu trả lời đầy huyền bí “Là gặp gỡ hạnh phúc.”. Nắng mùa đông mang theo cái rét lạnh muốn rùng mình. Bầu trời trong không một gợn mây, xanh thẳm như trời hè. Chủ nhật ở thành phố nhỏ chẳng sầm uất mấy, người đi trên phố chẳng có là bao, dáng đi tuy vội vàng nhưng lại mang vẻ lười biếng. Hai bên đường là những quán mỹ thực, trên mỗi quán đều có một đám hơi nước bốc lên. Bì Bì không kìm lòng được nhớ về ngày đầu gặp gỡ Hạ Lan Huề, cũng là một ngày mùa đông như vậy.
Reads 90,510Votes 930Parts 26Ongoing, First published May 19, 2018Table of contentsSat, May 19, 2018Sat, May 19, 2018Chương 1 Phần mở đầu [1570 chữ]Sat, May 19, 2018Chương 2 Giải trừ hôn ước, trả tôi Mị châu [3624 chữ]Sun, May 20, 2018Chương 3 Gặp nạn [3385 chữ]Mon, May 21, 2018Chương 4 Tiếng sáo câu dẫn Linh tộc [4466 chữ]Tue, May 22, 2018Chương 5 Chúng ta tới xem phong cảnh là chính [1988 chữ]Wed, May 23, 2018Chương 6 Phiền toái cô mang đến lớn như thế nào biết không? [3281 chữ]Fri, May 25, 2018Chương 7 Cô không phải là Thẩm Tuệ Nhan [2059 chữ]Sun, May 27, 2018Chương 8 Hai vạch [3084 chữ]Wed, May 30, 2018Chương 9 Đường Vãn Địch [4039 chữ]Thu, May 31, 2018Chương 10 Còn nhớ tôi không? Tôi là Quan Bì Bì. [2774 chữ]Sat, Jun 2, 2018Chương 11 Cuộc điện thoại lúc nửa đêm [4189 chữ]Mon, Jun 4, 2018Chương 12 Gặp lại Tu Ngư Tắc [3759 chữ]Fri, Jun 8, 2018Chương 13 Tim đập, ba nhịp một phút [4084 chữ]Sun, Jun 10, 2018Chương 14 Lễ hội Hoa Đăng bên Hồ Quan Âm [3560 chữ]Thu, Jun 14, 2018Chương 15 Hạ Lan Huề, ngày mai tôi với anh ly hôn [3554 chữ]Sat, Jun 16, 2018Chương 16 Dịch bệnh [3278 chữ]Mon, Jun 18, 2018Chương 17 Bì Bì, em mang thai [4211 chữ]Wed, Jun 20, 2018Chương 18 Dịch kiến xác sống 1 [3411 chữ]Thu, Jun 21, 2018Chương 18 Dịch kiến xác sống 2 [2458 chữ]Fri, Jun 22, 2018Chương 19 Vợ yêu, có phải em đang lo lắng cho anh không? [3330 chữ]Sun, Jun 24, 2018Chương 20 Biết trong tiếng sói ngữ, chữ "Yêu" nói thế nào không? [2887 chữ]Wed, Jun 27, 2018Chương 21 Tế Ti đại nhân phá cửa sổ chạy ra ngoài 16+ [4988 chữ]Fri, Jun 29, 2018Chương 22 Cùng anh kết duyên vợ chồng [2525 chữ]Thu, Jul 5, 2018Chương 23 Giao dịch bán màu vẽ thành côngSat, Jul 14, 2018Thể loại Ngôn tình Bối cảnh Hiện đại, Huyễn Huyễn Nam chính là hồ ly dòng dõi hoàng thất Thiên Tinh tộc; Nữ chính là người, là chuyển kiếp của thê tử nam chính sau 800 năm. - Đây là phần 3 trong Kết Ái Hệ Liệt tên truyện xuất bản ở Việt Nam là Vạn Kiếp Yêu em. Hệ Liệt này có 3 phần, phần 1 đã được dịch thành sách xuất bản ở Việt Nam, đồng thời cũng đã được chuyển thể thành phim "Kết Ái Mối tình đầu của Thiên Tuế đại nhân". Truyện được edit bởi Ming Yu Vui lòng không REUP bắt đầu từ chương 16, có quá nhiều bạn reup mà không trích dẫn rõ nguồn, tự coi như công sức của mình. Truyện có nhiều tình huống cẩu huyết, hư cấu không phù hợp với thế giới thực, cân nhắc trước khi nhảy hố 😎👌🤞 - Mình sẽ rất vui khi nhận được comment, like và vote động viên từ cả nhà D Hiện truyện không có lịch đăng cố định, nhưng mình sẽ cố gắng. website
Bì Bì nôn thốc nôn tháo dưới gốc cây chừng năm phút, đến khi thứ chất lỏng cuối cùng trong dạ dày cũng bị nôn sạch ra, cô mới quay người trở lại. Không khí vốn mang một mùi chua nồng kỳ lạ, thoáng chốc đã bị nuốt chửng bởi mùi của đất bùn và lá cây. Lúc này, Bì Bì mới phát hiện trên cổ tay mình in hằn hai vết trói rất sâu, rướm máu, đau như dao cứa. Hạ Lan Huề đứng cách đó không xa, im lặng nhìn về phía trước, nhíu mày đăm chiêu. Bì Bì cho rằng, nhìn thấy mình trong bộ dạng này, Tế ti đại nhân ít nhiều gì cũng sẽ có chút xót thương. Thế nhưng, khi cô đi đến trước mặt anh, anh ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt vô hồn trống rỗng, vẻ mặt thờ ơ, dưới khóe môi ẩn giấu một nụ cười chế nhạo.“Thần kinh của em lúc nào cũng yếu ớt như thế sao?” Anh hỏi Bì không trả lời, chỉ ngơ ngẩn nhìn anh, trong lòng buồn rười rượi. Tế ti đại nhân không còn quan tâm đến cô nữa rồi. Nếu cô không giữ chiếc chìa khóa nọ, chắc ngay cả nói chuyện với cô anh cũng không có đủ kiên nhẫn. Thật ra, đây là vấn đề mà Bì Bì vẫn luôn tự hỏi mình. Nếu không có Tuệ Nhan, không có khoảng thời gian khắc cốt ghi tâm trong quá khứ đó, lúc đi trên đường, Hạ Lan Huề liệu có liếc nhìn một cô gái hết sức bình thường như cô nhiều hơn một ánh mắt?Một Tế ti đại nhân chỉ xem cô như cỏ rác, một Tế ti đại nhân thấy chết không thèm cứu, vậy mà cô còn muốn tranh thủ tình yêu của anh nữa sao?Nước mắt đã viền quanh hốc mắt, nhưng cô cố kìm lại, ngăn không để nó rơi.“Rốt cuộc, trước đây tôi đã coi trọng em ở điểm nào?” Anh lạnh lùng hừ một tiếng, mặt lộ vẻ xem thường, “Em béo như thế, xấu xí như thế, đã vậy còn nhát gan như thế. Em không biết nôn mửa trước mặt Tế ti đại nhân là chuyện rất thất lễ sao?”“…”“Lần sau nếu muốn nôn, trước tiên phải đào một cái hố, sau khi nôn xong phải lấy đất lấp lại, nhớ chưa?”Bì Bì không còn gì để nói. Mặc dù trước đây, khi Hạ Lan Tĩnh Đình nói chuyện cũng không buông tha cho bất cứ ai, nhưng đối với cô, anh vẫn luôn lịch sự. Thậm chí những lúc rất giận cô, muốn mắng cô, anh cũng lòng vòng chứ không nói thẳng. Ánh mắt anh dành cho cô cũng hoàn toàn không giống với người trước mặt này. Tuy ban ngày không nhìn thấy gương mặt cô, nhưng thần thái của anh đầy biểu cảm, lời nói luôn chan chứa sự trìu mến, yêu thương. Đối với tính tình bướng bỉnh và hành động theo cảm hứng của cô, anh lại càng thêm bao dung và chiều chuộng, anh cho rằng một cô gái sinh ra vốn phải nên như vậy. Hạ Lan rất ít khi cất lời khen ngợi một cách lộ liễu, nhưng anh lại nhiều lần nói thích mùi hương của Bì Bì. Vả lại còn nói trong tộc Hồ, mùi của người phụ nữ hấp dẫn hơn nhiều so với vẻ đẹp của họ. Suy cho cùng, những gương mặt con người có được sau khi tu luyện đó không phải là diện mạo vốn có của họ, chỉ có mùi hương mới là thứ mãi mãi không thay đổi mà thôi. Nghĩ vậy, Bì Bì bèn đi đến kết luận Hạ Lan Huề này rất có khả năng là một kẻ giả mạo, mình không cần phải ôm ấp kỳ vọng với anh ta, càng không cần phải quá khách sáo với anh Bì đưa hai tay lên xoa thắt lưng, ngẩng cao đầu, đi đến trước mặt Hạ Lan Huề, chậm rãi nói “Thứ nhất, tôi không phải là động vật họ mèo. Thứ hai, anh nói rằng tôi thất lễ? Nói tôi xấu xí? Nói tôi béo?… Tế ti đại nhân, cho tôi hỏi lễ độ của anh ở đâu?… Tôi – Quan Bì Bì – không phải người mà anh có thể tùy tiện sỉ nhục!”Cằm anh cũng giương lên, gần như chọc vào trán cô “À ha, Quan Tiểu Thư. Vừa mới thoát chết đã có sức cãi nhau rồi nhỉ? Khi nãy, là ai đã van xin tôi cứu mạng? Là ai nói sẽ nghe lời phu quân? Là ai cho tôi lời hứa quý báu của mình?… Tôi không hề sỉ nhục em, tôi chỉ đang nói sự thật.”“Có một lời nói thật còn khó nghe hơn nữa là anh là một người mù.”Anh dùng một tay kéo cô lại gần “Em không hiểu cụm từ chí tôn vô thượng’ nghĩa là gì ư?” “Có nghĩa gì, anh nói xem!”“Nghĩa là, bất kể tôi nói gì, em đều phải ngoan ngoãn nghe theo…”Anh ta còn chưa dứt lời, thì “Bốp!” một tiếng. Bì Bì đã giáng lên mặt Tế ti đại nhân một cái bạt tai thật vang dội. Năm dấu ngón tay hiện lên rõ mồn một. Hạ Lan Huề kinh ngạc đến ngây người, dường như trong đời anh ta chưa từng bị ai đối xử như vậy, khiến anh ta quên cả hít thở một lúc lâu. Bì Bì nhìn thẳng vào anh ta không một chút sợ hãi, thái độ muốn bất chấp tất cả liều mạng với anh Lan Huề đưa hai tay lên bóp cổ cô, nhưng chưa kịp vận sức thì bỗng nghe thấy một tràn cười vọng tới. Anh ta hơi nới lỏng tay, Bì Bì liền nhân cơ hội lùi về phía sau một bước. Quay lại nhìn, Kim Địch không biết đã đến từ lúc nào. Có thể thấy, anh ta đang cố nhịn cười, nhưng không nhịn được nữa mà cười thành tiếng.“Thì ra trên đời này, thật sự có một người không sợ Tế ti đại nhân nổi giận cơ đấy.” Kim Địch Lan Huề sờ lên mặt mình, chừng như cảm thấy tranh cãi với Bì Bì là một việc hạ thấp nhân phẩm, vì vậy bèn quyết định không thèm để ý đến cô nữa. Thế nên, anh ta bỏ qua Bì Bì, đi đến trước mặt Kim Địch.“Cô ấy sao thế? Bị ai bắt cóc à?” Kim Địch để ý đến vẻ nhếch nhác của Bì Bì, hỏi.“Sa Lan Phương thị.”“Ồ, bọn họ? Tôi trông thấy Linh Thước, còn tưởng đó là Thanh Tang nữa chứ.”“Có cả người của Thanh Tang. Người trong tộc của cậu không phải luôn hoạt động ở phương Bắc sao?”.“Là tôi mời họ tới đấy, cứ tưởng cuối tuần họ mới đến, ai ngờ đến nhanh vậy.”“Cậu? Mời hắn ta?”“Phương Tôn Mi là chiến binh đệ nhất của Sa Lan tộc. Mấy người em của anh ta cũng rất lợi hại, càng nhiều người hỗ trợ càng tốt mà.”Hạ Lan Huề ngẫm nghĩ một lúc, nói “Ừ, chúng ta còn trống mấy phòng, để họ đến ở đi.” Anh vừa nói vừa cùng Kim Địch đi ra phía bìa rừng. Vừa đi được vài bước, phát hiện Bì Bì không đi theo, anh ta liền quay lại. Bì Bì vẫn đang tức giận đứng nguyên tại chỗ.“Em không theo tôi về nhà sao, Bì Bì?” Hạ Lan Huề Bì kiên quyết lắc đầu.“Tại sao?”“Nếu tôi hiểu không sai, có phải anh muốn đưa Sa Lan Phương thị về ở chung với chúng ta không?”“Có vấn đề gì à?”“Có chứ! Tôi không đồng ý!”“Em có thể nghe lời chút xíu không?” Tế ti đại nhân mất hết kiên nhẫn, khẽ quát.“Không thể!” Bì Bì đanh mặt “Đó là nhà của chồng tôi để lại cho tôi, tôi có quyền định đoạt. Rốt cuộc anh có phải chồng tôi hay không, tôi không dám chắc. Nhưng dựa vào việc anh đã cứu mạng tôi, tôi có thể giữ anh và bạn anh ở lại. Nhưng anh em nhà Phương thị thì Không! Thể! Được!”Tê ti đại nhân nhìn cô lạnh nhạt “Giữ lại? Quan Bì Bì, em nói cho rõ ràng vào, em đã tốn một đồng nào vào bất động sản đó chưa? Cho em ở không bấy lâu nay, tôi vẫn chưa thu tiền thuê của em đấy! Vậy mà em lại nghĩ chúng tôi đến đây để cướp tài sản của em? Em có học toán không?”.“Tôi không biết số học, nhưng tôi không phải kẻ ngốc!” Bì Bì khoanh tay, trừng mắt nhìn họ. “Các anh dọn đến, chẳng qua vì muốn ăn thịt tôi thôi!”Hạ Lan Huề mỉm cười. Kim Địch cũng cười. Hai người đều không nhịn được cùng cất tiếng cười Bì xụ mặt xuống, đưa tay ra “Trả cái gương lại cho tôi.”“Nếu là tới ăn em, vậy chắc chắn sẽ không trả gương lại cho em đâu, Quan tiểu thư.” Hạ Lan Huề nói “Tôi đã ném nó đi rồi.”“Ngoài cái đó ra tôi còn có…”“Mỡ rồng, Thạch chiếu?” Hạ Lan Huề cười nói “Cái hộp đặt trong tủ trong phòng tắm kia?… Cũng ném luôn rồi.”“Anh…”.“Rốt cuộc em có về nhà với tôi không?”“Không!”Hạ Lan Huề không thèm nhiều lời, đi đến vác cô lên, sải bước về phía trước.“Thả tôi xuống! Hạ Lan Huề, mau thả tôi xuống! Anh là đồ hồ ly thối tha! Hồ ly đáng chết!” Bì Bì ra sức giãy dụa trên vai anh, kêu la inh ỏi, hết đấm đá lại cấu cào. Hạ Lan Huề chẳng thèm đếm xỉa tới, chỉ lo tán gẫu với Kim Địch.“Bọn Đầu Hổ bang đến rồi?”“Đích thân đại ca của chúng đem tiền trả lại.” Kim Địch nói.“Ừ!”“Còn hỏi chúng ta một năm muốn biếu bao nhiêu, tôi nói một trăm vạn.”“Không tệ.”“Thả tôi xuống!” Bì Bì hét lên.“Nhớ đừng làm lớn quá.” Hạ Lan Huề dặn dò.“Thả tôi xuống!” Bì Bì lại kêu.“Biết rồi.” Kim Địch đáp.“Để tôi xuống!” Để tôi xuống!” Mặc cho Bì Bì có kêu la thế nào, Hạ Lan Huề vẫn coi như đang khiêng một bao bột, đi một mạch tới bìa rừng. Bì Bì nổi giận há miệng cắn mạnh một cái vào vai anh.“Á!” Hạ Lan Huề đau đớn kêu, cuối cùng cũng thả Bì Bì xuống.“Quan Bì Bì!” Tế ti đại nhân nổi cáu “Tôi chưa cắn em thì thôi, sao em lại đi cắn tôi? Kim Địch, cậu đói bụng rồi phải không?”“Rất đói.”Câu này không phải nói dối, Bì Bì cúi nhìn chiếc nhẫn trên tay, chiếc nhẫn có màu đỏ chói.“Vậy cậu ăn cô ấy đi.”Hạ Lan Huề và Kim Địch đồng loạt nhìn về phía Bì Bì, vẻ mặt rất nghiêm túc, hơn nữa, họ đều đang nhìn về phía bụng cô.“Sao tôi lại không biết xấu hổ mà ăn một mình chứ?” Kim Địch nói “Hay là chúng ta cùng ăn đi?”Hạ Lan Huề thở dài “Gặp phải một người phụ nữ không biết nghe lời, cách duy nhất để giải quyết rắc rối đó chính là xơi tái cô ấy đi.” “Ngài nói rất đúng. Tôi không nhớ là đã ăn bao nhiêu…”Hai người anh hỏi một câu tôi đáp một câu hệt như đang tấu hài kịch. Bì Bì nghe mà tê dại cả đầu, khắp người run khan. Bì Bì vội vàng lấy trong túi ra một chai thuốc, ngửa đầu bỏ vào miệng hơn mười viên Ngưu Hoàng giải độc hoàn, nhai mạnh mấy cái rồi nuốt xuống. Sau đó, cô ném bình thuốc xuống đất “Uống rồi, uống rồi đó. Dù các người có ăn tôi, Quan Bì Bì tôi cũng phải khiến các người ăn không ngon miệng, ăn phải ói ra, ăn không tiêu hóa được!”Câu này không phải nói ngoa, hai người đàn ông đồng thời im Bì cảm thấy mình đã đe dọa được bọn họ. Đúng lúc đó, cô nghe bụng mình bắt đầu kêu. Cô trợn mắt nhìn hai người đàn ông đứng trước mặt. Mười viên Ngưu Hoàng giải độc hoàn này Tế ti đại nhân không thể tiêu hóa được, mình dĩ nhiên cũng không tiêu hóa được. Dạ dày quặn đau, cô ôm bụng, thoái lui hai người đàn ông kinh hoảng nhìn cô.“Quan Bì Bì, em muốn làm gì thế?” Hạ Lan Huề hỏi.“Cô sẽ không… đi… ở trước mặt chúng tôi đấy chứ?” Kim Địch thốt Bì quả thật muốn khóc “A, a, a… Hạ Lan Huề, anh mau tìm WC giúp tôi đi…”“Tìm WC thì không kịp nữa, giúp em đào một cái hố còn nhanh hơn đó.” Hạ Lan Huề nói.“Khéo ghê, tôi còn hai tờ khăn giấy đây này. Để lấy cho.” Kim Địch từ khi Hạ Lan Huề giúp Bì Bì đào cái hố đó, Bì Bì cảm thấy, suốt cuộc đời này, cô sẽ không có cách nào ngẩng đầu lên trước mặt anh tavà Kim địch được nữa. Vậy nên cô đành ngoan ngoãn đi theo sau Hạ Lan, ngượng ngùng không dám mở miệng nói chuyện, thậm chí cũng không dám đi gần anh ta. Nhớ đến khứu giác vô cùng nhạy cảm của Hạ Lan Huề, cô có cảm giác… với anh ta, về bản chất, mình chính là một tòa WC di động. May mắn là cả hai người đàn ông đều không ai lấy việc đó ra để chọc ghẹo cô. Nhưng nó sẽ trở thành trò cười, suốt đời này… cũng đừng mong xóa sạch…! Bì Bì ngao ngán đến bìa rừng, Bì Bì trông thấy Hạ Lan Huề bước tới trước mở cửa chiếc xe Audi đậu bên kia đường. Cô ngẫm nghĩ một lúc, đột nhiên dừng lại, nói lớn “Hạ Lan, Kim Địch, nếu các anh đã nhất định phải ở trong ngôi nhà trên phố Nhàn Đình, vậy thì cứ ở đi. Người của nhà họ Phương muốn đến đó ở cũng được. Dù sao, tộc Hồ của các anh cũng cần một nơi để tụ tập.”“Vậy mới phải chứ,” Hạ Lan Huề có phần dịu giọng hơn, bước đến xoa đầu cô “Bì Bì, em giỏi lắm.”Bì Bì hất tay anh ra “Các anh tới đó ở, còn tôi dọn đi. Mọi thứ ở đó đều thuộc về anh. Tôi chỉ có một yêu cầu duy nhất từ giờ trở đi, anh không được quấy rầy cuộc sống của tôi nữa.”“Hừ, em thật sự cho rằng, chúng tôi muốn quấy rầy em lắm sao?”Bì Bì lấy ra một chiếc chìa khóa, ném sang cho anh “Thứ mà anh muốn có chính là nó phải không? Cầm lấy đi. Anh đã cứu mạng tôi, tôi tặng chìa khóa cho anh đấy. Chúng ta coi như không ai nợ ai, coi như chưa từng quen biết nhau, được chứ?”“Tốt thôi.” Hạ Lan lạnh nhạt nói “Bì Bì, em chắc rằng từ nay về sau em sẽ không bao giờ đến tìm tôi nữa chứ?”“Chắc chắn. Tế ti đại nhân, chúng ta hãy quên nhau đi!”“Tạm biệt.” Hạ Lan Huề tao nhã đưa tay bắt tay Bì Bì, “Quen biết em là vinh hạnh của tôi.”“Tạm biệt, quen biết anh là tai họa của tôi.”Hạ Lan Huề không chút lưu luyến bước vào xe, chiếc xe lập tức phóng đi. Bì Bì quay người đi theo hướng ngược lại.
vạn kiếp yêu em 2 chương 71